Bài thơ nghề nhà giáo

×

Error message

  • User warning: The following module is missing from the file system: standard. For information about how to fix this, see the documentation page. in _drupal_trigger_error_with_delayed_logging() (line 1156 of /var/www/html/vimaru/web/includes/bootstrap.inc).
  • Warning: chmod(): Operation not permitted in _event_css_add() (line 272 of /var/www/html/vimaru/web/sites/all/modules/event_calendar/event_calendar_colors/event_calendar_colors.module).

           Áo trắng, phấn trắng                                   

                            Tác giả: TS. Hoàng Hùng

 

           Áo trắng, trắng như đời tôi bụi phấn.

            Từng hạt cần lao rụng xuống cho đời.

            Để trên bảng hiện lên bao khái niệm,

            những dấu “ vô cùng”, trừu tượng xa xôi.

            “Véc tơ” nào định hướng đời tôi,

            về “không gian” ắp đầy “thương” nhớ?

            “Dãy” thuyền  kia chất đầy sách vở,

            rời bến “Phân kỳ”, đi tìm những bến mơ.

            “Véc tơ hàm”  biểu diễn tuổi ấu thơ,

            bị  “phân ly” làm thành “gián đoạn”.

            Đời một người chỉ là “hữu hạn”,

            sao “mục tiêu” chỉ thấy những “vô cùng”?

            “Không gian” chưa “đầy” cần phải “ bổ sung”.

            “Tập hữu tỷ” vẫn chỉ là  “trù mật”!

            Số  “vô tỷ” bị coi là kỳ quặc.

            Vì không sao “ thông ước” được với đời.

            Anh “Pi”  kia do quá  “lẻ” loi,

            phải xuống “mẫu” với “ bất thường cô lập”.

            “Tập số thực”  “sắp” hàng “thẳng” tắp.

             Bạn ơi đừng cố chen chân.

            “Nghiệm đa thức”  đời  phải tìm trong  “miền ảo”.

            Nửa cuộc đời tôi theo nghiệp giáo:

                   

                    “Phấn trắng, bảng đen, giẻ rách lau.

                     Định  lý  chi  chi  thuộc cũng làu.

                     Trò năm ba đứa, ngồi ngủ gật.

                     Sách dăm bảy quyển, chẳng buồn lau.

                     Áo trắng, quần xanh, đeo biển hiệu.

                     Thanh sát đi qua, mặt cau cau.

                     Huyên thiên, ậm ọe dăm ba tiếng.

                     Lầm lũi bước ra, áo đã nhàu.”

 

“Áo trắng từ nay được thung dung,

Tớ treo trong tủ thích thì dùng.

Phấn kia hóa bụi bay lơ lửng, 

“Nghịch đảo” lên cao đến “vô cùng” ”.

                                                                                          Hải Phòng, tháng 7/2021